292

Chúng ta hãy cùng nhau làm thức…

Chúng ta hãy cùng nhau làm thức lên những tấm lòng nhân ái và cao cả

 

Kính gửi  : – Ông Giám đốc Sở Y tế Tp HCM

– Ông Giám đốc Bệnh viện Mắt Tp HCM

Tôi xin tự giới thiệu tôi là Trần Thanh Tuân, sinh năm 1955.

Chỗ ở hiện nay: …. Bình hưng – Bình Chánh – TPHCM.

Kĩ sư ngành Chế tạo máy

Xin mạo muội gửi tới các ông cảm xúc của một bệnh nhân sau khi được khám và chữa bệnh vừa qua tại bệnh viện Mắt Tp HCM.

Dù được chăm sóc kĩ càng nhưng mắt tôi vẫn bị bệnh Bong võng mạc sau đó là bệnh Phồng hoàng điểm. Toàn bệnh nan giải. Tôi đã nhờ tư vấn cả trong và ngoài nước về bệnh của mình.

Đến bệnh viện Mắt tôi đã được bác sĩ Trần Anh Tuấn, bác sĩ Đoàn Hồng Dung và sau này là bác sĩ Nguyễn Như Quân khám và điểu trị cùng một số điều dưỡng chăm sóc. Tôi đã được mổ bằng phương pháp Vitrectomy và điều trị bổ sung bằng tia Laser.

Cảm nhận đầu tiên của tôi là yên tâm vì sự tận tình của các anh chị. Đặc biệt là thái độ đầy trách nhiệm với công việc chuyên môn và với bệnh nhân của bác sĩ Trần Anh Tuấn và người trẻ hơn là bác sĩ Nguyễn Như Quân.

Tuổi đã lớn nên sự thoái hóa tại mắt có thể không chữa khỏi bệnh, nhưng sự chu đáo tỉ mỉ tận tình của các anh làm cho tôi mỗi khi ra về như bớt lo và vui hơn.

Tôi nhiều lần ngồi chờ tới lượt khám, chứng kiến việc khám rất cẩn thận kĩ càng và sự phân tích chỉ dẫn tỉ mỉ bệnh tình cho bệnh nhân của bác sĩ Quân. Nhiều lần thấy anh đăm chiêu suy nghĩ và phân vân cân nhắc khi cho toa thuốc. Dặn dò bệnh nhân với thái độ nhẹ nhàng dễ hiểu và rất kĩ. Một ngày khám chữa cho biết bao nhiêu người, cho nên có khi một câu cũng phải lặp lại vài lần bệnh nhân mới hiểu, sự lặp lại này dễ làm chán nản bác sĩ. Khi khám cho tôi, tôi có cảm giác anh còn mệt hơn tôi vì chăm chú tỉ mỉ cẩn thận.

Tôi nghĩ y đức của bác sĩ thì đến vậy là hơn cả mong chờ.

Tôi rất yêu quý con người này và nghĩ tại sao chúng ta không nhân các điển hình này lên. Lời động viên khen tặng thực lòng nhiều khi giá trị hơn tiền bạc vì tính tự trọng, chất kẻ sĩ của người trí thức. Viết đến đây tôi nhớ hồi còn bé ( ba mẹ tôi cũng làm ngành y, sau này anh em có người theo nghề ba mẹ) những năm chiến tranh ác liệt nơi sơ tán. Cứ sáng chủ nhật là ba tôi đạp xe đi chữa bệnh cho bệnh nhân ở xa ba bốn chục cây số. Tối mịt ông mới về thì chỉ có dăm ba củ khoai lang hay quả dứa, có hôm được chục trứng gà. Không đủ tiền thuốc mà ông vui lắm thỉnh thoảng khoe bà ấy, ông ấy khỏe rồi.

Ông dạy chúng tôi từ tuổi thơ về nhân cách.

Trong bối cảnh xã hội ta hiện nay và ngành Y nói riêng khiến tôi suy nghĩ rất kĩ và thôi thúc viết lá thư này. Bác sĩ hay nhà giáo cũng là người bình thường họ không phải là Thánh nên áp lực cơm áo gạo tiền cho vợ con và bản thân là phải có. Cơ chế xã hội ta với chính sách lương bổng bất hợp lý nên không làm cho họ được toàn tâm toàn ý với nghề . Họ phải lo toan nhiều thứ.

Đấy là nỗi đau mà chính người dân phải gánh chịu.

Đâu đó ở các bệnh viện chúng ta vẫn còn thấy và nghe những tiếng quát nạt hoặc tắc trách của một vài người. Họ không đại diện cho tai ở ngành Y. Chúng ta có thể làm họ tốt hơn. Xã hội ta hay nói về các mặt xấu, mặt tiêu cực. Việc đó là cần thiết nhưng lại ít nói đến cái đẹp trong xã hội và cả cái đẹp tiềm ẩn trong con người. Đó là lỗi của giáo dục. Tôi, bạn đều thấy cái đẹp quanh ta, nhân dân thấy rõ. Ở tận bên Tây cũng thấy, ông Victohuygo đã thấy và làm biến đổi một tên trộm cướp tàn bạo trở thành một quý ông nhân từ JăngVan Jăng. Sao ta biết mà không làm theo chính cái lý của đạo Phật ấy ? Mong mỏi góp phần làm tươi đẹp hơn cuộc sống đầy yêu thương quanh ta. Biết tôn vinh cái đẹp như vậy cũng là để người làm tốt sẽ cố gắng tốt hơn, ai chưa làm tốt noi theo.

Nhân dân sẽ hưởng lợi từ những tấm lòng nhân ái này.

Bác sĩ Như Quân là một người trẻ và tôi nghĩ anh không phải là duy nhất quanh ta. Hãy tin vào anh và những người trẻ như anh sẽ làm được những cái ta còn đang loay hoay giáo dục về y đức. Biết đốt lửa nhiệt tình trong lòng đồng nghiệp là việc cần đề cao của lãnh đạo các tập thể, cơ quan phải không các bạn các anh.

Chúng ta hãy cùng nhau làm thức lên những tấm lòng nhân ái và cao cả.

Kính chào các anh, các bạn.

TP.HCM 22/8/2014 – Trần Thanh Tuân